"Khó trách hiệp hội lại giữ nơi này lại mà không diệt trừ, có thứ đó, toàn thể hiệp tội Phù Dung Hà ra tay cũng chẳng làm gì được nó."

Nghiệt long xuất hiện làm Ôn Văn hiểu được thực lực của mình, biết rõ núi Tề Linh này không phải nơi mà mình có thể tùy ý diễu võ giương oai.

Vì thế trong hành trình đi săn tiếp theo đó Ôn Văn đã cẩn thận hơn hẳn.

Lúc này anh đang sắm vai một người bình thường nấu nướng mỹ thực trong rừng.

Ở phía sau anh có một con mèo yêu mập mạp có màu vỏ quýt, từ xa xa dòm anh.

Một chốc thì vươn vuốt về phía cổ anh, một chốc lại rụt lại liếm liếm móng vuốt, có chút dây dưa không dứt khoát.

Rốt cuộc nó cũng quyết tâm yên lặng tiếp cận Ôn Văn, nệm thịt mềm mại giẫm lên mặt đất không phát ra chút tiếng vang nào.

Đang định bắt đầu tấn công thì một âm thanh quái dị vang lên, hù mèo yêu trực tiếp lùi lại hơn mười mét.

'Chúng ta học theo tiếng mèo nà, cùng nhau meo meo meo meo nà...'

Là tiếng chuông điện thoại của Ôn Văn, không sai, Ôn Văn đã đổi nhạc chuông, nhạc chuông cũ bị các vị nữ đồng nghiệp than vãn quá nhiều nên anh đã chuyển thành bài nhạc kiểu đáng yêu này.

"Alo, Lâm đại đội trưởng, có chuyện gì vậy, tôi đang làm nhiệm vụ đây, con rối này khó dây dưa thật ấy, làm tôi đau hết cả đầu."

Kỹ năng trợn mắt nói dối này Ôn Văn đã dùng tới mức hoàn hảo không có chút lỗ hổng nào.

"Cậu ở đâu đấy?" Người nói chuyện là Lâm Triết Viễn, giọng điệu khá nghiêm túc.

"Ể, tôi ở núi Tề Linh, con rối kia trốn tới núi Tề Linh rồi..." Ôn Văn có chút chột dạ.

Lâm Triết Viễn liền ra lệnh: "Quên đi, tôi không quản cậu đang ở đâu, lập tức từ bỏ nhiệm vụ quay về."

Ôn Văn sửng sốt: "Giọng điệu của anh... bộ đã xảy ra chuyện gì à?"

"Xảy ra chuyện lớn, hiện giờ cần tất cả mọi người giúp một tay, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về, tình huống cụ thể thế nào thì chờ cậu về tôi sẽ nói kĩ hơn."

Vội vàng nói xong, Lâm Triết Viễn liền cúp điện thoại, để lại Ôn Văn trầm tư ở đó.

"Gấp gáp như vậy... có khi nào đã phát hiện được chân tướng của mình, muốn dụ mình về phối hợp điều tra không?"

"...chắc là không, mình không để lại sơ sót nào, hơn nữa nếu là vậy thì bọn họ phải dùng một cách không làm người ta hoài nghi để gọi mình về mới đúng."

"Tức là thật sự xảy ra chuyện?"

"Uy hiếp cấp Tai Biến chính là mình, mình không ở đó thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?"

Cho dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc thì Ôn Văn vẫn quyết định dành thời gian quay trở về.

Nếu đã gia nhập hội thợ săn thì phải xem mình là một thợ săn.

Mà trách nhiệm của thợ săn chính là bảo vệ người bình thường không bị sức mạnh siêu nhiên làm hại, phần công việc này không thể kéo dài được nữa rồi.

Ôn Văn sẽ kiếm chuyện ở những chuyện nhỏ, nhưng khi có chuyện lớn, chỉ cần không uy hiếp tới tính mạng thì anh nhất định sẽ không hàm hồ.

Trước đây khi lựa chọn trở thành một thám tử, lý do hiển nhiên là muốn theo đuổi kích thích, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác chính nghĩa.

Sau khi trở lại xe của mình, suy nghĩ một chút, Ôn Văn trực tiếp cất xe vào trạm thu nhận rồi đập cánh bay vút lên không, cấp tốc quay trở lại thành phố Phù Dung Hà.

Ở bên kia có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, còn chậm trễ lái xe về thì không thích hợp lắm.

...

Nghĩa trang ngoài thành phố, Cung Bảo Đinh đang chơi chờ cùng người giữ mộ dưới một gốc hòe.

Anh đã canh chừng ở đây hai ngày rồi, muốn bắt một con quái vật trộm thi thể.

Lần trước sau khi bắt được nhân mã, siêu năng lực trong cơ thể Cung Bảo Đinh đã tăng lên một chút, này quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết là sau khi đạt tới cảnh giới Đồng Hóa, muốn tăng trưởng sức mạnh là rất khó khăn.

Hiện giờ trạm thu nhận lại có thể giúp anh tiến thêm một bước, vì thế anh lại càng cố gắng bắt quái vật hơn.

Đột nhiên túi tiền chấn động, anh lấy điện thoại ra nghe thì sắc mặt trở nên khó coi.

"Cụ Tần ơi, hôm nay chơi cờ tới đây thôi nha, cháu có việc rồi..."

...

Chung cư Tửu Tam, khu nhà giàu của thành phố Phù Dung Hà, người ở nơi này tuy không phải là nhân vật lớn gì nhưng cũng là người của tầng thượng lưu.

Đáng tiếc bây giờ nơi này đã biến thành địa ngục trần gian.

Nơi này đã bị sức mạnh siêu nhiên phá hủy, cho dù Hiệp Hội Thợ Săn che dấu cỡ nào cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định tới thành phố Phù Dung Hà.

Ôn Văn đáp xuống một con hẻm nhỏ, lấy xe ra, sau đó vội vàng chạy tới hiện trường, phát hiện nơi này đã bị vây kín.

Không chỉ nhân viên hỗ trợ mà còn có cả quân độ có vũ trang đầy đủ.

Tình huống hiện giờ nếu chỉ dựa vào nhân viên hỗ trợ thì không thể nào kiểm soát được cục diện.

Ôn Văn leo lên một tòa nhà, nhìn khu biệt tự ở xa xa phía trong, phát hiện nơi đó đã không thể xem là thế giới hiện thực nữa rồi.

Trên không trung bao phủ khí độc màu xanh biếc, mọi thứ trong khu chung khu bị phủ kín một tầng vật chất kỳ quái, giống như một thế giới khác vậy.

Thỉnh thoảng có quái vật nhỏ dáng vẻ vặn vẹo từ bên trong lao ra, sau đó bị nhân viên hỗ trợ và quân đội ở bên ngoài bắn chết.

Ôn Văn từ trên mái nhà nhảy xuống, tìm được trung tâm chỉ huy được xây dựng tạm thời cho sự việc lần này.

Lâm Triết Viễn và một vị sĩ quan trung niên, từ xa chỉ huy toàn bộ hoạt động.

"Tình huống hiện giờ thế nào?" Ôn Văn trực tiếp đi vào hỏi.

"Cậu hỏi tôi à, thật ra chúng tôi cũng không rõ ràng lắm." Lâm Triết Viễn thở dài.

"Theo tình huống trước mắt có thể suy đoán là có sự tồn tại trên cấp Tai Biến đang cố gắng để một thứ gì đó giáng xuống hiện thực này, quá trình này đã toát ra năng lượng làm cả khu này xuất hiện hiện tượng hủ hóa."

"Sự tồn tại trên cấp Tai Biến..." Ôn Văn nhíu mày, chẳng lẽ là cấp Tai Ách?

"Chốc nữa cậu chuẩn bị một chút, tiến vào bên trong khu biệt thự, tìm kiếm đầu nguồn hủ hóa, trước cậu đã có không ít người tiến vào nhưng bọn họ không truyền về được tin tức tốt."

"Tôi đi vào đó... chuyện ở cấp bậc thế này, anh ra tay thì đáng tin cậy hơn chứ?" Ôn Văn khó hiểu hỏi.

Lâm Triết Viễn lắc đầu chỉ chân mình cười khổ: "Không phải tôi không muốn, mà là không thể đi được."

Ôn Văn nhìn theo đầu ngón tay Lâm Triết Viễn, chỉ thấy dưới chân anh chi chí rậm rạp xúc tua có dạng như dây thần kinh màu đỏ, số xúc tua đó lan ra rất dài, thông tới khu chung cư bên kia.

"Tôi và Băng Hà liên thủ dùng năng lược cố định phạm vi hủ hóa ở nơi này, nếu tôi ra tay thì hủ hóa sẽ lan ra ngày càng rộng hơn."

"Vậy... trước tiên dùng hỏa lực mạnh loại trừ bớt số quái vật bên trong thì sao?" Ôn Văn tiếp tục suy nghĩ.

Lâm Triết Viễn thở dài một hơi: "Biện pháp mà cậu có thể nghĩ tới, chúng tôi cũng đã nghĩ tới, sử dụng hỏa lực mạnh sẽ ảnh hưởng tới tôi và Băng Hà, đến khi đó hủ hóa lan rộng. Hỏa lực mạnh có thể giải quyết quái vật bên trong nhưng nếu không xử lý được đầu nguồn thì hủ hóa vẫn sẽ tiếp tục lan ra."

"Vậy được rồi, sau khi vào trong tôi cần làm gì?" Ôn Văn đáp ứng.

"Không cần làm gì cả, chỉ cần xác định vị trí đầu nguồn dẫn tới hủ hóa rồi phóng ra đạn tín hiệu, dính dáng tới sức mạnh trên cấp Tai Biến, để bọn cậu xử lý là quá nguy hiểm."

Lâm Triết Viễn nói: "Đã có tiểu đội khẩn cấp tới xử lý chuyện này, trong vòng nửa ngày nữa sẽ tới, mà tôi và Băng Hà cao lắm cũng chỉ duy trì được nửa ngày mà thôi, để không làm lỡ thời gian, bọn cậu cần phải vào trong xác định vị trí ngọn nguồn trước khi tiểu đội xử lý tới."

"Chuyện này phải giành giật từng phút từng giây một, chỉ cần muộn một phút thôi cũng sẽ dẫn tới thiệt hại rất lớn."

0.12347 sec| 2414.406 kb